Soneto 94

 


SONETO 94
 
Nếu anh chết, thì em nhé, hãy lo
cho anh bằng một nỗi lo cuồng loạn
ánh mắt nhìn về phương Nam hãy ném
miệng hướng mặt trời vang như tiếng ghi ta.
 
Anh không muốn em cười ít đâu mà.
em hãy vui – gia tài cho anh đó
đừng gọi anh, bởi anh không còn nữa.
Trong thiếu vắng anh như sống ở trong nhà.
 
Sự vắng mặt của anh – ngôi nhà rất to
xuyên qua tường, em vào nhà có thể
những bức tranh hãy treo như không khí.
 
Sự vắng mặt của anh – trong suốt ngôi nhà
anh thấy rõ ràng em sống ra sao trong đó
và anh sẽ chết lại nếu như em đau khổ.
 
Soneto 94
 
Si muero sobrevíveme con tanta fuerza pura
que despiertes la furia del pálido y del frío,
de sur a sur levanta tus ojos indelebles,
de sol a sol que suene tu boca de guitarra.
 
No quiero que vacilen tu risa ni tus pasos,
no quiero que se muera mi herencia de alegría,
no llames a mi pecho, estoy ausente.
Vive en mi ausencia como en una casa.
 
Es una casa tan grande la ausencia
que pasarás en ella a través de los muros
y colgarás los cuadros en el aire.
 
Es una casa tan transparente la ausencia
que yo sin vida te veré vivir
y si sufres, mi amor, me moriré otra vez.

Soneto 90

 


SONETO 90
 
Anh nghĩ mình sắp chết, cái lạnh đến gần
anh sống đủ rồi, chỉ cho em thấy tiếc
miệng em là ngày đêm của anh trên đất
làn da em là xứ sở của nụ hôn.
 
Thời điểm đó, thơ với thẩn không cần
tình bạn, bạc tiền bao nhiêu năm tích lũy
ngôi nhà trong suốt anh và em xây đó
tất cả không còn, chỉ còn lại mắt em.
 
Tình yêu trong đời làm khổ chúng mình
tình là con sóng cao trên sóng khác
nhưng khi tử thần gõ cửa gọi tên
 
thì mắt em trong khoảng trống vẫn còn
và sự rõ ràng của em còn lại
chỉ tình em chinh phục được bóng đêm.
 
Soneto 90
 
Pensé morir, sentí de cerca el frío,
y de cuanto viví sólo a ti te dejaba:
tu boca eran mi día y mi noche terrestres
y tu piel la república fundada por mis besos.
 
En ese instante se terminaron los libros,
la amistad, los tesoros sin tregua acumulados,
la casa transparente que tú y yo construimos:
todo dejó de ser, menos tus ojos.
 
Porque el amor, mientras la vida nos acosa,
es simplemente una ola alta sobre las olas,
pero ay cuando la muerte viene a tocar a la puerta
 
hay sólo tu mirada para tanto vacío,
sólo tu claridad para no seguir siendo,
sólo tu amor para cerrar la sombra.
 

Soneto 89

 


SONETO 89
 
Khi anh chết, em hãy vuốt mắt anh
để ánh sáng và lúa mì từ bàn tay yêu dấu
và vẻ tươi mới truyền cho anh lần cuối
để cảm thấy rằng em đã thay đổi đời anh.
 
Anh muốn em sống trong khi anh ngủ, chờ em
anh muốn tai em vẫn còn nghe tiếng gió
muốn em vẫn ngửi mùi mà ta yêu từ biển cả
và em vẫn tiếp tục đi trên bờ cát đã từng.
 
Anh muốn những gì anh yêu sẽ mãi vẫn còn
mà anh yêu em thì điều này ai cũng biết
cứ tiếp tục nở hoa như ngày trước nghe em
 
để em đạt đến điều anh đã nói với em
để hồn của anh về khẽ chạm lên mái tóc
để người đời hiểu lý do những bài hát của anh.
 
Soneto 89
 
Cuando yo muera quiero tus manos en mis ojos:
quiero la luz y el trigo de tus manos amadas
pasar una vez más sobre mí su frescura:
sentir la suavidad que cambió mi destino.
 
Quiero que vivas mientras yo, dormido, te espero,
quiero que tus oídos sigan oyendo el viento,
que huelas el aroma del mar que amamos juntos
y que sigas pisando la arena que pisamos.
 
Quiero que lo que amo siga vivo
y a ti te amé y canté sobre todas las cosas,
por eso sigue tú floreciendo, florida,
 
para que alcances todo lo que mi amor te ordena,
para que se pasee mi sombra por tu pelo,
para que así conozcan la razón de mi canto.
  

Soneto 83

 


SONETO 83
 
Tình tuyệt vời, trong đêm anh cảm thấy gần em
đêm vô cùng, không thấy gì trong giấc mộng
anh cố gắng chỉ hoài công, anh lẫn lộn
với những suy tư và lo lắng của mình.
 
Sóng mang đi ra biển trái tim của em
nhưng thân thể trên bờ, anh dễ dàng nhận thấy
đừng tìm anh, trong giấc mộng của anh đầy rẫy
bởi được nhân đôi như hoa cỏ trong đêm.
 
Sáng mai thức dậy đời sẽ khác mà em
nhưng từ cái giới hạn không rõ ràng đã mất
giới hạn giữa cuộc đời và cái chết, nơi hai đứa chúng mình.
 
Vẫn có điều gì còn lại trong ánh bình minh
tựa hồ như dấu vết của cái đêm rực lửa
sáng tạo của đêm đem đến thật vô tình.
 
Soneto 83
 
Es bueno, amor, sentirte cerca de mí en la noche,
invisible en tu sueño, seriamente nocturna,
mientras yo desenredo mis preocupaciones
como si fueran redes confundidas.
 
Ausente, por los sueños tu corazón navega,
pero tu cuerpo así abandonado respira
buscándome sin verme, completando mi sueño
como una planta que se duplica en la sombra.
 
Erguida, serás otra que vivirá mañana,
pero de las fronteras perdidas en la noche,
de este ser y no ser en que nos encontramos
 
algo queda acercándonos en la luz de la vida
como si el sello de la sombra señalara
con fuego sus secretas criaturas.
 

Soneto 66

 


SONETO 66
 
Tôi không yêu em vì tôi yêu em.
từ yêu đến không yêu, tôi đi tới
tôi chờ em khi không hề chờ đợi.
giá băng hóa thành ngọn lửa trong tim.
 
Tôi yêu em chỉ vì do tôi yêu
tôi ghét em nhưng mà tôi cầu nguyện
thước đo tình yêu như người du lãng
không thấy mà yêu như một người mù.
 
Có thể là ánh sáng của tháng giêng
vốn khắc nghiệt làn tim tôi đau buốt
và lấy cắp chìa khóa sự yên bình.
 
Tôi là nạn nhân của câu chuyện tình
vì yêu em, vì tình yêu tôi chết
bởi yêu bằng máu và lửa mà em. 
 
Soneto 66
 
No te quiero sino porque te quiero
y de quererte a no quererte llego
y de esperarte cuando no te espero
pasa mi corazón del frío al fuego.
 
Te quiero sólo porque a ti te quiero,
te odio sin fin, y odiándote te ruego,
y la medida de mi amor viajero
es no verte y amarte como un ciego.
 
Tal vez consumirá la luz de Enero,
su rayo cruel, mi corazón entero,
robándome la llave del sosiego.
 
En esta historia sólo yo me muero
y moriré de amor porque te quiero,
porque te quiero, amor, a sangre y fuego.
 

Soneto 65

 


SONETO 65
 
Matilde, em đâu rồi? Không hiểu được
phía sau cà vạt, bên trên trái tim
như có vật gì đâm vào xương sườn
chỉ tại vì em đột nhiên biến mất.
 
Cần ánh sáng từ năng lượng của em
anh dõi theo em với niềm hy vọng
anh nhìn ngôi nhà thiếu em trống vắng
ô cửa sổ trông thảm hại vô cùng.
 
Trần nhà cũng lắng nghe trong lặng im
mưa ngày xưa rơi trên cành không lá
thơ của anh bị đêm tối giam cầm
 
anh chờ em như ngôi nhà cô đơn
em hãy quay về, niềm đau hãy đuổi.
Còn nếu không, cửa sổ vẫn đau buồn.
 
Soneto 65
 
Matilde, dónde estás? Noté, hacia abajo,
entre corbata y corazón, arriba,
cierta melancolía intercostal:
era que tú de pronto eras ausente.
 
Me hizo falta la luz de tu energía
y miré devorando la esperanza,
miré el vacío que es sin ti una casa,
no quedan sino trágicas ventanas.
 
De puro taciturno el techo escucha
caer antiguas lluvias deshojadas,
plumas, lo que la noche aprisionó:
 
y así te espero como casa sola
y volverás a verme y habitarme.
De otro modo me duelen las ventanas.
 

Soneto 64

 


SONETO 64
 
Khi tình yêu nhuộm trong màu tím nọ
tôi bay đi như một con chim mù
chuyện về trái tim tan vỡ khi nghe ra
thì em ngồi đợi tôi bên cửa sổ
 
tôi ngã vào ngực em từ bóng tối
tôi tìm ra ngọn tháp đựng lúa mì
và hiện ra để sống trong bàn tay
với niềm vui khi tôi từ biển cả.
 
Không ai nói rằng tôi là con nợ
yêu vì nguồn cội tính toán gì đâu
về quê Araucanía cùng anh nhé.
 
Thế là hết những gì anh nợ em
món nợ này như giếng trên sa mạc
giữ tình yêu khỏi cơn khát vô tình.   
 
Soneto 64
 
De tanto amor mi vida se tiñó de violeta
y fui de rumbo en rumbo como las aves ciegas
hasta llegar a tu ventana, amiga mía:
tú sentiste un rumor de corazón quebrado
 
y allí de la tinieblas me levanté a tu pecho,
sin ser y sin saber fui a la torre del trigo,
surgí para vivir entre tus manos,
me levanté del mar a tu alegría.
 
Nadie puede contar lo que te debo, es lúcido
lo que te debo, amor, y es como una raíz
natal de Araucanía, lo que te debo, amada.
 
Es sin duda estrellado todo lo que te debo,
lo que te debo es como el pozo de una zona silvestre
en donde guardó el tiempo relámpagos errantes.
 

Soneto 63

 


SONETO 63
 
Không vì hoang vu nơi hòn đá mặn
một bông hồng bị cát biển chôn vùi
tôi đi theo bờ sông nơi tuyết rơi
bước chân tôi hiểu núi cao cay đắng.
 
Một vùng quê hoang vu và hỗn độn
những dây leo ôm ấp lấy cây rừng
tiếng chim rừng như nức nở khóc than
và đau khổ trong từng cơn ớn lạnh.
 
Không chỉ da tôi nhuốm một sắc đồng
hoặc diêm tiêu nằm như bức tượng tuyết
nho, anh đào vẫn nở giữa mùa xuân
 
tôi thuộc về chúng như nguyên tử đen
vùng đất cằn cỗi cho chùm nho chín
và núi đồi trên đỉnh tuyết đóng băng.
 
Soneto 63
 
No sólo por las tierras desiertas donde la piedra salina
es como la única rosa, la flor por el mar enterrada,
anduve, sino por la orilla de ríos que cortan la nieve.
Las amargas alturas de las cordilleras conocen mis pasos.
 
Enmarañada, silbante región de mi patria salvaje,
lianas cuyo beso mortal se encadena en la selva,
lamento mojado del ave que surge lanzando sus escalofríos,
oh región de perdidos dolores y llanto inclemente!
 
No sólo son míos la piel venenosa del cobre
o el salitre extendido como estatua yacente y nevada,
sino la viña, el cerezo premiado por la primavera,
 
son míos, y yo pertenezco como átomo negro
a las áridas tierras y a la luz del otoño en las uvas,
a esta patria metálica elevada por torres de nieve.
 

Soneto 62

 


SONETO 62
 
Khổ thân anh, khổ hai đứa chúng mình
chúng mình chỉ muốn yêu nhau mãi mãi
nhưng có nhiều thứ bệnh trên môi ấy
anh và em, hai đứa bị nhiễm trùng.
 
Chúng mình đã hôn nhau cả trăm lần
nụ hôn ta như bánh mì bí mật
chúng đơn giản nhưng mà lòng ghen ghét
thù hận chui vào cửa sổ nhà em.
 
Ta ghét những kẻ không hề yêu tình
họ muốn yêu nhưng mà không yêu được
như ghế trong phòng mong kẻ ngồi lên
 
nhưng sẽ đến lúc rơi xuống tro tàn
và khuôn mặt đáng sợ mà họ có
thù hận sẽ đi vào buổi hoàng hôn.
 
Soneto 62
 
Ay de mí, ay de nosotros, bienamada,
sólo quisimos sólo amor, amarnos,
y entre tantos dolores se dispuso
sólo nosotros dos ser malheridos.
 
Quisimos el tú y yo para nosotros,
el tú del beso, el yo del pan secreto,
y así era todo, eternamente simple,
hasta que el odio entró por la ventana.
 
Odian los que no amaron nuestro amor,
ni ningún otro amor, desventurados
como las sillas de un salón perdido,
 
hasta que se enredaron en ceniza
y el rostro amenazante que tuvieron
se apagó en el crepúsculo apagado.
 

Soneto 61

 


SONETO 61
 
Tình yêu thường xuyên mang đến nỗi đau
và một chuỗi dài với bao gai nhọn
ta nhắm mắt, bởi vì ta cảm nhận
chẳng vết thương nào chia cắt ta đâu.
 
Tiếng khóc của em không hề có lỗi
em đã không cầm thanh kiếm trong tay
bàn chân em không đi theo đường này:
rằng tim em chỉ tìm ra mật tối
 
Tình yêu bằng con sóng cao chót vót
sẽ ném vào tảng đá cả hai ta
và nhồi ta vào trong cùng hòn bột
 
nỗi đau sẽ rơi trên khuôn mặt khác
và trăng tròn sẽ chiếu sáng cho ta
nhắc rằng mùa xuân đau thương đã hết.
 
Soneto 61
 
Trajo el amor su cola de dolores,
su largo rayo estático de espinas
y cerramos los ojos porque nada,
porque ninguna herida nos separe.
 
No es culpa de tus ojos este llanto:
tus manos no clavaron esta espada:
no buscaron tus pies este camino:
llegó a tu corazón la miel sombría.
 
Cuando el amor como una inmensa ola
nos estrelló contra la piedra dura,
nos amasó con una sola harina,
 
cayó el dolor sobre otro dulce rostro
y así en la luz de la estación abierta
se consagró la primavera herida.

Soneto 46

 


SONETO 46
 
Trong số ngôi sao mà anh ngưỡng mộ
trên bầu trời, trong dòng nước, trong sương
anh chỉ chọn một người anh yêu thương
và anh mang ngôi sao vào giấc ngủ.
 
Những con sóng, hết đợt này đợt khác
biển xanh, cành xanh, cái lạnh màu xanh
anh chỉ chọn một con sóng cho mình
kể từ đó, anh vui và hạnh phúc.
 
Tất cả rễ, mầm cây, những giọt sương
và những luồng sáng khắp nơi đâu đấy
sẽ đến với anh – sớm hoặc muộn màng.
 
Anh muốn tóc em chỉ dành cho anh.
Và trong số những món quà đất nước
anh chọn trái tim hoang dã của em.
 
Soneto 46
 
De las estrellas que admiré, mojadas
por ríos y rocíos diferentes,
yo no escogí sino la que yo amaba
y desde entonces duermo con la noche.
 
De la ola, una ola y otra ola,
verde mar, verde frío, rama verde,
yo no escogí sino una sola ola:
la ola indivisible de tu cuerpo.
 
Todas las gotas, todas las raíces,
todos los hilos de la luz vinieron,
me vinieron a ver tarde o temprano.
 
Yo quise para mí tu cabellera.
Y de todos los dones de mi patria
sólo escogí tu corazón salvaje.
 

Soneto 45

 


SONETO 45
 
Em đừng ra đi dù chỉ một ngày
bởi vì thiếu em một ngày dài lắm
rồi chờ em trên sân ga trống vắng
mà con tàu đang ngủ chốn xa xôi.
 
Em đừng ra đi dù chỉ một giờ
kẻo nước mắt vì những đem mất ngủ
như làn khói trên mái nhà ngưng tụ
nước mắt này từ đôi mắt đã khô.
 
Gió không thể xóa hình em trên cát
anh không dễ dàng ly biệt với em
em đừng đi, dù chỉ trong một phút
 
bởi phút giây này làm ta xa cách
anh đi vòng quanh trái đất tìm em
hãy quay về hoặc là anh sẽ chết.
 
Soneto 45
 
No estés lejos de mí un solo día, porque cómo,
porque, no sé decirlo, es largo el día,
y te estaré esperando como en las estaciones
cuando en alguna parte se durmieron los trenes.
 
No te vayas por una hora porque entonces
en esa hora se juntan las gotas del desvelo
y tal vez todo el humo que anda buscando casa
venga a matar aún mi corazón perdido.
 
Ay que no se quebrante tu silueta en la arena,
ay que no vuelen tus párpados en la ausencia:
no te vayas por un minuto, bienamada,
 
porque en ese minuto te habrás ido tan lejos
que yo cruzaré toda la tierra preguntando
si volverás o si me dejarás muriendo.
 

Soneto 44

 


SONETO 44
 
Anh không yêu em mà lại yêu em
vì cuộc đời có hai đường, hai hướng
từ ngữ là cánh bay cho im lặng
thiếu lửa ta không hiểu được lạnh lùng.
 
Anh yêu em để bắt đầu yêu em
và để bay cùng em vào vô tận
không bao giờ anh ngừng yêu em hẳn
đấy là lý do anh muốn quên tình.
 
Anh yêu em mà lại không yêu em
anh có chìa khóa của niềm hạnh phúc
và bất hạnh vì số kiếp lênh đênh.
 
Hai con đường, hai cuộc sống trong anh.
Khi yêu em, anh thấy mình hạnh phúc
khi không yêu em anh vẫn yêu tình.
 
Soneto 44
 
Sabrás que no te amo y que te amo
puesto que de dos modos es la vida,
la palabra es un ala del silencio,
el fuego tiene una mitad de frío.
 
Yo te amo para comenzar a amarte,
para recomenzar el infinito
y para no dejar de amarte nunca:
por eso no te amo todavía.
 
Te amo y no te amo como si tuviera
en mis manos las llaves de la dicha
y un incierto destino desdichado.
 
Mi amor tiene dos vidas para armarte.
Por eso te amo cuando no te amo
y por eso te amo cuando te amo.

Soneto 33

 


SONETO 33
 
Em thân yêu, ta trở về nhà mình
cây nho có lẽ đã leo lên mái
cây vì em trang trí quanh phòng ngủ
và mùa hè đã đến ở ngoài sân.
 
Ta đi khắp thế giới với nụ hôn
thăm Armenia, xứ nhiều mật ngọt
bồ câu Tích Lan giữa trời xanh ngát
sông Dương Tử nằm chịu đựng ngày đêm.
 
Ta trở về với sóng biển rì rầm
ta trở về như đôi chim mù quáng
trong tổ nhớ về xứ sở xa xăm
 
bởi tình yêu bay không thể không dừng
cuộc đời ta lại hướng về phía biển
trở lại quê mình với những nụ hôn.
 
Soneto 33
 
Amor, ahora nos vamos a la casa
donde la enredadera sube por las escalas:
antes que llegues tú llegó a tu dormitorio
el verano desnudo con pies de madreselva.
 
Nuestros besos errantes recorrieron el mundo:
Armenia, espesa gota de miel desenterrada,
Ceylán, paloma verde, y el Yang Tsé separando
con antigua paciencia los días de las noches.
 
Y ahora, bienamada, por el mar crepitante
volvemos como dos aves ciegas al muro,
al nido de la lejana primavera,
 
porque el amor no puede volar sin detenerse:
al muro o a las piedras del mar van nuestras vidas,
a nuestro territorio regresaron los besos.
 

Soneto 27

 


SONETO 27
 
Em trần truồng duyên dáng như bàn tay
tròn trịa, mịn màng – cô gái nơi trần thế
em như dòng sông trăng, như cây táo
em mong manh như cây lúa mì này.
 
Em trần truồng như màu xanh đêm Cuba
có cây nho và ngôi sao trên tóc
em trần truồng giống như màu vàng rực
giữa mùa hè trên mái của nhà thờ.
 
Em trần truồng như bông hoa trên đồng
mà thế giới quanh em thì rộng lớn
anh lo lắng nhìn thế giới gặp em
 
trong đó có nhiều mặt nạ, áo quần…
giấu sau những niềm khát khao, hy vọng
lại trần truồng như bàn tay của em.
 
Soneto 27
 
Desnuda eres tan simple como una de tus manos,
lisa, terrestre, mínima, redonda, transparente,
tienes líneas de luna, caminos de manzana,
desnuda eres delgada como el trigo desnudo.
 
Desnuda eres azul como la noche en Cuba,
tienes enredaderas y estrellas en el pelo,
desnuda eres enorme y amarilla
como el verano en una iglesia de oro.
 
Desnuda eres pequeña como una de tus uñas,
curva, sutil, rosada hasta que nace el día
y te metes en el subterráneo del mundo
 
como en un largo túnel de trajes y trabajos:
tu claridad se apaga, se viste, se deshoja
y otra vez vuelve a ser una mano desnuda.
 

Soneto 26

 


SONETO 26
 
Không màu của những đụn cát ở Iquique,
Hay cửa sông Río Dulce, Guatemala cũng vậy
Hình dáng cây lúa mì của em không thay đổi
hình dáng của cây nho, miệng giống ghi ta
 
Em là nơi sâu thẳm trong tâm hồn
từ đỉnh cao, nơi cây nho rải xuống
đến vùng đồng bằng nằm trong im lặng
có cả quê mình lặp lại trong em.
 
Không tuyết Tây Tạng hay đá Ba Lan
không vẻ buồn của những vùng khai khoáng
thay được dáng hình bông lúa của em
 
bởi trong em mãi mãi là hiện thân
theo ý muốn của vầng trăng hạ xuống
giữ đất, lúa mì, đàn ghi ta của Chillan.
________________
*Iquique (đọc là I-ki-ke) – thành phố ở Chilê; sông Río Dulce ở Guatemala; Chillan – thành phố ở Chilê.
 
Soneto 26
 
Ni el color de las dunas terribles en Iquique,
ni el estuario del Río Dulce de Guatemala,
cambiaron tu perfil conquistado en el trigo,
tu estilo de uva grande, tu boca de guitarra.
 
Oh corazón, oh mía desde todo el silencio,
desde las cumbres donde reinó la enredadera
hasta las desoladas planicies del platino,
en toda patria pura te repitió la tierra.
 
Pero ni huraña mano de montes minerales,
ni nieve tibetana, ni piedra de Polonia,
nada alteró tu forma de cereal viajero,
 
como si greda o trigo, guitarras o racimos
de Chillán defendieran en ti su territorio
imponiendo el mandato de la luna silvestre.
 

Soneto 25

 


SONETO 25
 
Trước khi yêu em, anh chẳng có gì riêng
anh ngập ngừng qua đường và mọi thứ
không có tên và không hề ý nghĩa
thế giới chỉ là không khí, và anh trông.
 
Anh biết ngôi nhà tro bụi đầy phòng
những đường hầm chỉ có trăng làm chủ
những nhà kho chỉ nói lời từ giã
câu hỏi vùi trong cát, cứ khăng khăng.
 
Tất cả trống rỗng, chết chóc, lặng câm
tất cả bị bỏ rơi và mục nát
mọi thứ trở nên xa lạ vô cùng
 
tất cả thuộc về ai đấy dửng dưng
đến khi vẻ đẹp của em giản dị
làm giàu mùa thu bằng món quà em.
 
Soneto 25
 
Antes de amarte, amor, nada era mío:
vacilé por las calles y las cosas:
nada contaba ni tenía nombre:
el mundo era del aire que esperaba.
 
Yo conocí salones cenicientos,
túneles habitados por la luna,
hangares crueles que se despedían,
preguntas que insistían en la arena.
 
Todo estaba vacío, muerto y mudo,
caído, abandonado y decaído,
todo era inalienablemente ajeno,
 
todo era de los otros y de nadie,
hasta que tu belleza y tu pobreza
llenaron el otoño de regalos.
 

Soneto 24

 


SONETO 24
 
Em thân yêu, hãy nhìn lên trời kia
những kẻ giặt giũ ăn mừng chiến thắng
mọi thứ đều xanh và sao lấp lánh
ngày, biển, con tàu vào cõi hư vô.
 
Hãy nhìn vào những cây anh đào ướt
mở bí ẩn của hoàn vũ lặng im
đưa tay chạm vào ngọn lửa màu xanh
trước khi những cánh hoa rơi xuống đất.
 
Trên bầu trời có khoảng rộng bao la
mở ra cho ánh sáng và cho gió
cho mưa và cho các ngôi sao kia.
 
Ta sống theo ý chí của trời xanh
ta chỉ đoán những gì trong vực thẳm
còn khoảng không bao la – khó vô cùng.
 
Soneto 24
 
Amor, amor, las nubes a la torre del cielo
subieron como triunfantes lavanderas,
y todo ardió en azul, todo fue estrella:
el mar, la nave, el día se desterraron juntos.
 
Ven a ver los cerezos del agua constelada
y la clave redonda del rápido universo,
ven a tocar el fuego del azul instantáneo,
ven antes de que sus pétalos se consuman.
 
No hay aquí sino luz, cantidades, racimos,
espacio abierto por las virtudes del viento
hasta entregar los últimos secretos de la espuma.
 
Y entre tantos azules celestes, sumergidos,
se pierden nuestros ojos adivinando apenas
los poderes del aire, las llaves submarinas.
 

Soneto 23

 


SONETO 23
 
Lửa lấp lánh, mặt trăng như chiếc bánh
hoa nhài nhân đôi bí ẩn của sao.
những bàn tay yêu thương giơ lên trời
cho giác quan và đôi mắt tĩnh lặng.
 
Tình yêu từ những khổ đau, nước mắt
em đã xây ngôi nhà của niềm vui
xua sự tức giận, ghen tuông, nghi ngờ
để hợp nhất hai cuộc đời làm một.
 
Đời đã, đang và sẽ là như vậy
tình ngọt ngào và hoang dã em ơi
thời gian cho ta thấy bông hoa cuối.
 
Không còn anh và em và ánh sáng
nhưng ngoài trái đất và bóng tối kia
ánh sáng của tình yêu ta vẫn sống.
 
Soneto 23
 
Fue luz el fuego y pan la luna rencorosa,
el jazmín duplicó su estrellado secreto,
y del terrible amor las suaves manos puras
dieron paz a mis ojos y sol a mis sentidos.
 
Oh amor, cómo de pronto, de las desgarraduras
hiciste el edificio de la dulce firmeza,
derrotaste las uñas malignas y celosas
y hoy frente al mundo somos como una sola vida.
 
Así fue, así es y así será hasta cuando,
salvaje y dulce amor, bienamada Matilde,
el tiempo nos señale la flor final del día.
 
Sin ti, sin mí, sin luz ya no seremos:
entonces más allá de la tierra y la sombra
el resplandor de nuestro amor seguirá vivo.
 

Soneto 22

 

SONETO 22
 
Đã bao lần yêu em anh không còn nhớ
ánh mắt em không có ở nơi này
ở bán cầu khác, trong cơn nóng giữa ngày
anh yêu em như mùi hương của lúa.
 
Thay vì em, anh hôn ly rượu nhỏ
dưới ánh trăng tháng sáu ở Angola
em là vòng eo của cây đàn ghi ta
lời hát vang lên như từ biển cả
 
Anh yêu em mà không hay điều đó.
Anh vào nhà để đánh cắp chân dung.
Nhưng để làm gì thì anh biết rõ
 
cuộc đời của anh có em trong đó
em như Nữ hoàng cai trị hồn anh.
Như đám cháy rừng – mà em là lửa.
 
Soneto 22
 
Cuántas veces, amor, te amé sin verte y tal vez sin recuerdo,
sin reconocer tu mirada, sin mirarte, centaura,
en regiones contrarias, en un mediodía quemante:
eras sólo el aroma de los cereales que amo.
 
Tal vez te vi, te supuse al pasar levantando una copa
en Angol, a la luz de la luna de Junio,
o eras tú la cintura de aquella guitarra
que toqué en las tinieblas y sonó como el mar desmedido.
 
Te amé sin que yo lo supiera, y busqué tu memoria.
En las casas vacías entré con linterna a robar tu retrato.
Pero yo ya sabía cómo era. De pronto
 
mientras ibas conmigo te toqué y se detuvo mi vida:
frente a mis ojos estabas, reinándome, y reinas.
Como hoguera en los bosques el fuego es tu reino.
 

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...