Soneto 2

 


SONETO 2
  
Bao nhiêu con đường dẫn đến nụ hôn
cho kẻ lữ hành trên đường cô độc!
Những con tàu dưới trời mưa tiếp tục.
Mùa xuân chưa về trên đất Taltal*.
 
Nhưng ta bên nhau, có em bên anh
ta bên nhau – từ cây cho đến gốc
ta bên nhau – với mùa thu, với nước
chỉ ta bên nhau – hai đứa chúng mình.
 
Hãy nghĩ xem, có biết bao viên đá
bị cuốn theo dòng nước sông Boroa
bao nhiêu người bị đoàn tàu chia rẽ
 
ta chỉ cần yêu nhau – em và anh
như biết bao đàn ông và phụ nữ
trên mặt đất, như hoa được gieo trồng.
_______________
*Taltal – thành phố ở tỉnh Antofagasta, Chilê; Boroa – con sông ở thành phố Boroa, Araucanía, Chilê.
 
Soneto 2
 
Amor, cuántos caminos hasta llegar a un beso,
qué soledad errante hasta tu compañía!
Siguen los trenes solos rodando con la lluvia.
En Taltal no amanece aún la primavera.
 
Pero tú y yo, amor mío, estamos juntos,
juntos desde la ropa a las raíces,
juntos de otoño, de agua, de caderas,
hasta ser sólo tú, sólo yo juntos.
 
Pensar que costó tantas piedras que lleva el río,
la desembocadura del agua de Boroa,
pensar que separados por trenes y naciones
 
tú y yo teníamos que simplemente amarnos,
con todos confundidos, con hombres y mujeres,
con la tierra que implanta y educa los claveles.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...