Soneto 6

 


SONETO 6
 
Tôi chặt cành cây khi lạc trong rừng
tiếng thì thầm trên đôi môi khao khát
có lẽ đó là cơn mưa đang khóc
hay tiếng chuông, hay nức nở con tim.
 
Một cái gì dường như rất xa xăm
dường như bị chôn sâu trong lòng đất
một tiếng khóc bị mùa thu che khuất
bằng màn sương trải rộng giữa không trung.
 
Nhưng tỉnh dậy từ giấc mộng của rừng
cành cây dẻ gần bên tôi đang hát
lý trí của tôi tràn ngập mùi hương
 
như gốc rễ tôi bỏ lại đang tìm
vùng đất cùng tôi suốt thời thơ ấu
và tôi đứng yên hít thở mùi hương.
 
Soneto 6
 
En los bosques, perdido, corté una rama oscura
y a los labios, sediento, levanté su susurro:
era tal vez la voz de la lluvia llorando,
una campana rota o un corazón cortado.
 
Algo que desde tan lejos me parecía
oculto gravemente, cubierto por la tierra,
un grito ensordecido por inmensos otoños,
por la entreabierta y húmeda tiniebla de las hojas.
 
Pero allí, despertando de los sueños del bosque,
la rama de avellano cantó bajo mi boca
y su errabundo olor trepó por mi criterio
 
como si me buscaran de pronto las raíces
que abandoné, la tierra perdida con mi infancia,
y me detuve herido por el aroma errante.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...