Soneto 45

 


SONETO 45
 
Em đừng ra đi dù chỉ một ngày
bởi vì thiếu em một ngày dài lắm
rồi chờ em trên sân ga trống vắng
mà con tàu đang ngủ chốn xa xôi.
 
Em đừng ra đi dù chỉ một giờ
kẻo nước mắt vì những đem mất ngủ
như làn khói trên mái nhà ngưng tụ
nước mắt này từ đôi mắt đã khô.
 
Gió không thể xóa hình em trên cát
anh không dễ dàng ly biệt với em
em đừng đi, dù chỉ trong một phút
 
bởi phút giây này làm ta xa cách
anh đi vòng quanh trái đất tìm em
hãy quay về hoặc là anh sẽ chết.
 
Soneto 45
 
No estés lejos de mí un solo día, porque cómo,
porque, no sé decirlo, es largo el día,
y te estaré esperando como en las estaciones
cuando en alguna parte se durmieron los trenes.
 
No te vayas por una hora porque entonces
en esa hora se juntan las gotas del desvelo
y tal vez todo el humo que anda buscando casa
venga a matar aún mi corazón perdido.
 
Ay que no se quebrante tu silueta en la arena,
ay que no vuelen tus párpados en la ausencia:
no te vayas por un minuto, bienamada,
 
porque en ese minuto te habrás ido tan lejos
que yo cruzaré toda la tierra preguntando
si volverás o si me dejarás muriendo.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...