Soneto 21

 


SONETO 21
 
Bằng đôi môi em hãy nói về tình
cho anh quên những mùa xuân ly biệt
bàn tay đau, bàn tay anh quên hết
anh chỉ cần nụ hôn của người thương.
 
Em hãy che ánh sáng bằng mùi hương
và đóng cửa của em bằng mái tóc
nếu anh thức dậy và anh khóc lóc
vì trong mơ, anh – đứa trẻ lạc đường
 
tìm bàn tay em trong chiếc lá đêm
trong đống lúa mì anh ôm bóng tối
bỗng tìm ra những chiếc bóng hân hoan.
 
Em thân yêu, xung quanh đều bóng đêm
em đồng hành cùng anh trong giấc mộng
khi nào thì trời mới sáng vậy em.
 
Soneto 21
 
Oh que todo el amor propague en mí su boca,
que no sufra un momento más sin primavera,
yo no vendí sino mis manos al dolor,
ahora, bienamada, déjame con tus besos.
 
Cubre la luz del mes abierto con tu aroma,
cierra las puertas con tu cabellera,
y en cuanto a mí no olvides que si despierto y lloro
es porque en sueños sólo soy un niño perdido
 
que busca entre las hojas de la noche tus manos,
el contacto del trigo que tú me comunicas,
un rapto centelleante de sombra y energía.
 
Oh, bienamada, y nada más que sombra
por donde me acompañes en tus sueños
y me digas la hora de la luz.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...