Soneto 22

 

SONETO 22
 
Đã bao lần yêu em anh không còn nhớ
ánh mắt em không có ở nơi này
ở bán cầu khác, trong cơn nóng giữa ngày
anh yêu em như mùi hương của lúa.
 
Thay vì em, anh hôn ly rượu nhỏ
dưới ánh trăng tháng sáu ở Angola
em là vòng eo của cây đàn ghi ta
lời hát vang lên như từ biển cả
 
Anh yêu em mà không hay điều đó.
Anh vào nhà để đánh cắp chân dung.
Nhưng để làm gì thì anh biết rõ
 
cuộc đời của anh có em trong đó
em như Nữ hoàng cai trị hồn anh.
Như đám cháy rừng – mà em là lửa.
 
Soneto 22
 
Cuántas veces, amor, te amé sin verte y tal vez sin recuerdo,
sin reconocer tu mirada, sin mirarte, centaura,
en regiones contrarias, en un mediodía quemante:
eras sólo el aroma de los cereales que amo.
 
Tal vez te vi, te supuse al pasar levantando una copa
en Angol, a la luz de la luna de Junio,
o eras tú la cintura de aquella guitarra
que toqué en las tinieblas y sonó como el mar desmedido.
 
Te amé sin que yo lo supiera, y busqué tu memoria.
En las casas vacías entré con linterna a robar tu retrato.
Pero yo ya sabía cómo era. De pronto
 
mientras ibas conmigo te toqué y se detuvo mi vida:
frente a mis ojos estabas, reinándome, y reinas.
Como hoguera en los bosques el fuego es tu reino.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...