Soneto 17

 


SONETO 17
 
Anh không yêu em như đá hoàng ngọc, hoa hồng
hoặc vẻ đẹp truyền lửa của hoa cẩm chướng
anh yêu em như những bóng đêm bí ẩn
cần yêu nhau giữa bóng tối với linh hồn.
 
Yêu em như cây cỏ không nở hoa tưng bừng
mà giấu ở trong mình ánh sáng từ hoa ấy
nhờ tình yêu của em mà mùi hương thức dậy
từ mặt đất rồi sống như bóng tối ở trong anh.
 
Anh yêu em mà không biết khi nào, ở đâu
yêu em không vấn đề, thẳng thừng, không kiêu hãnh
vì không biết rằng yêu em thì anh phải làm sao
 
thành ra khi em đang ở gần hay ở xa xôi
anh vẫn cảm nhận bàn tay của em trên ngực
và anh khép lại mắt em bằng giấc mơ này.
 
Soneto 17
 
No te amo como si fueras rosa de sal, topacio
o flecha de claveles que propagan el fuego:
te amo como se aman ciertas cosas oscuras,
secretamente, entre la sombra y el alma.
 
Te amo como la planta que no florece y lleva
dentro de sí, escondida, la luz de aquellas flores,
y gracias a tu amor vive oscuro en mi cuerpo
el apretado aroma que ascendió de la tierra.
 
Te amo sin saber cómo, ni cuándo, ni de dónde,
te amo directamente sin problemas ni orgullo:
así te amo porque no sé amar de otra manera,
 
sino así de este modo en que no soy ni eres,
tan cerca que tu mano sobre mi pecho es mía,
tan cerca que se cierran tus ojos con mi sueño.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...