Soneto 4

 


SONETO 4
 
Em còn nhớ một khe núi thất thường
nơi có mùi hương làm thơm nhức mũi
theo dòng thời gian lông chim thay đổi
chim từ từ mặc quần áo mùa đông.
 
Còn nhớ quà tặng từ đất đai mình
mùi hương hắc nồng, bùn đất vàng óng
cỏ dại mọc trên rễ cây điên loạn
gai chỉa lên trời như những thanh gươm.
 
Em còn nhớ thứ em mang theo mình
một chùm bóng và nước trong im lặng
như đá trên bờ bọt nước trùm lên.
 
Như không bao giờ và như thường xuyên
ta về nơi không có gì mong đợi
và ta tìm ra những thứ chờ mong.
 
Soneto 4
 
Recordarás aquella quebrada caprichosa
a donde los aromas palpitantes treparon,
de cuando en cuando un pájaro vestido
con agua y lentitud: traje de invierno.
 
Recordarás los dones de la tierra:
irascible fragancia, barro de oro,
hierbas del matorral, locas raíces,
sortílegas espinas como espadas.
 
Recordarás el ramo que trajiste,
ramo de sombra y agua con silencio,
ramo como una piedra con espuma.
 
Y aquella vez fue como nunca y siempre:
vamos allí donde no espera nada
y hallamos todo lo que está esperando.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...