Soneto 23

 


SONETO 23
 
Lửa lấp lánh, mặt trăng như chiếc bánh
hoa nhài nhân đôi bí ẩn của sao.
những bàn tay yêu thương giơ lên trời
cho giác quan và đôi mắt tĩnh lặng.
 
Tình yêu từ những khổ đau, nước mắt
em đã xây ngôi nhà của niềm vui
xua sự tức giận, ghen tuông, nghi ngờ
để hợp nhất hai cuộc đời làm một.
 
Đời đã, đang và sẽ là như vậy
tình ngọt ngào và hoang dã em ơi
thời gian cho ta thấy bông hoa cuối.
 
Không còn anh và em và ánh sáng
nhưng ngoài trái đất và bóng tối kia
ánh sáng của tình yêu ta vẫn sống.
 
Soneto 23
 
Fue luz el fuego y pan la luna rencorosa,
el jazmín duplicó su estrellado secreto,
y del terrible amor las suaves manos puras
dieron paz a mis ojos y sol a mis sentidos.
 
Oh amor, cómo de pronto, de las desgarraduras
hiciste el edificio de la dulce firmeza,
derrotaste las uñas malignas y celosas
y hoy frente al mundo somos como una sola vida.
 
Así fue, así es y así será hasta cuando,
salvaje y dulce amor, bienamada Matilde,
el tiempo nos señale la flor final del día.
 
Sin ti, sin mí, sin luz ya no seremos:
entonces más allá de la tierra y la sombra
el resplandor de nuestro amor seguirá vivo.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...