Soneto 63

 


SONETO 63
 
Không vì hoang vu nơi hòn đá mặn
một bông hồng bị cát biển chôn vùi
tôi đi theo bờ sông nơi tuyết rơi
bước chân tôi hiểu núi cao cay đắng.
 
Một vùng quê hoang vu và hỗn độn
những dây leo ôm ấp lấy cây rừng
tiếng chim rừng như nức nở khóc than
và đau khổ trong từng cơn ớn lạnh.
 
Không chỉ da tôi nhuốm một sắc đồng
hoặc diêm tiêu nằm như bức tượng tuyết
nho, anh đào vẫn nở giữa mùa xuân
 
tôi thuộc về chúng như nguyên tử đen
vùng đất cằn cỗi cho chùm nho chín
và núi đồi trên đỉnh tuyết đóng băng.
 
Soneto 63
 
No sólo por las tierras desiertas donde la piedra salina
es como la única rosa, la flor por el mar enterrada,
anduve, sino por la orilla de ríos que cortan la nieve.
Las amargas alturas de las cordilleras conocen mis pasos.
 
Enmarañada, silbante región de mi patria salvaje,
lianas cuyo beso mortal se encadena en la selva,
lamento mojado del ave que surge lanzando sus escalofríos,
oh región de perdidos dolores y llanto inclemente!
 
No sólo son míos la piel venenosa del cobre
o el salitre extendido como estatua yacente y nevada,
sino la viña, el cerezo premiado por la primavera,
 
son míos, y yo pertenezco como átomo negro
a las áridas tierras y a la luz del otoño en las uvas,
a esta patria metálica elevada por torres de nieve.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...