Soneto 90

 


SONETO 90
 
Anh nghĩ mình sắp chết, cái lạnh đến gần
anh sống đủ rồi, chỉ cho em thấy tiếc
miệng em là ngày đêm của anh trên đất
làn da em là xứ sở của nụ hôn.
 
Thời điểm đó, thơ với thẩn không cần
tình bạn, bạc tiền bao nhiêu năm tích lũy
ngôi nhà trong suốt anh và em xây đó
tất cả không còn, chỉ còn lại mắt em.
 
Tình yêu trong đời làm khổ chúng mình
tình là con sóng cao trên sóng khác
nhưng khi tử thần gõ cửa gọi tên
 
thì mắt em trong khoảng trống vẫn còn
và sự rõ ràng của em còn lại
chỉ tình em chinh phục được bóng đêm.
 
Soneto 90
 
Pensé morir, sentí de cerca el frío,
y de cuanto viví sólo a ti te dejaba:
tu boca eran mi día y mi noche terrestres
y tu piel la república fundada por mis besos.
 
En ese instante se terminaron los libros,
la amistad, los tesoros sin tregua acumulados,
la casa transparente que tú y yo construimos:
todo dejó de ser, menos tus ojos.
 
Porque el amor, mientras la vida nos acosa,
es simplemente una ola alta sobre las olas,
pero ay cuando la muerte viene a tocar a la puerta
 
hay sólo tu mirada para tanto vacío,
sólo tu claridad para no seguir siendo,
sólo tu amor para cerrar la sombra.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...