Soneto 64

 


SONETO 64
 
Khi tình yêu nhuộm trong màu tím nọ
tôi bay đi như một con chim mù
chuyện về trái tim tan vỡ khi nghe ra
thì em ngồi đợi tôi bên cửa sổ
 
tôi ngã vào ngực em từ bóng tối
tôi tìm ra ngọn tháp đựng lúa mì
và hiện ra để sống trong bàn tay
với niềm vui khi tôi từ biển cả.
 
Không ai nói rằng tôi là con nợ
yêu vì nguồn cội tính toán gì đâu
về quê Araucanía cùng anh nhé.
 
Thế là hết những gì anh nợ em
món nợ này như giếng trên sa mạc
giữ tình yêu khỏi cơn khát vô tình.   
 
Soneto 64
 
De tanto amor mi vida se tiñó de violeta
y fui de rumbo en rumbo como las aves ciegas
hasta llegar a tu ventana, amiga mía:
tú sentiste un rumor de corazón quebrado
 
y allí de la tinieblas me levanté a tu pecho,
sin ser y sin saber fui a la torre del trigo,
surgí para vivir entre tus manos,
me levanté del mar a tu alegría.
 
Nadie puede contar lo que te debo, es lúcido
lo que te debo, amor, y es como una raíz
natal de Araucanía, lo que te debo, amada.
 
Es sin duda estrellado todo lo que te debo,
lo que te debo es como el pozo de una zona silvestre
en donde guardó el tiempo relámpagos errantes.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...