Soneto 61

 


SONETO 61
 
Tình yêu thường xuyên mang đến nỗi đau
và một chuỗi dài với bao gai nhọn
ta nhắm mắt, bởi vì ta cảm nhận
chẳng vết thương nào chia cắt ta đâu.
 
Tiếng khóc của em không hề có lỗi
em đã không cầm thanh kiếm trong tay
bàn chân em không đi theo đường này:
rằng tim em chỉ tìm ra mật tối
 
Tình yêu bằng con sóng cao chót vót
sẽ ném vào tảng đá cả hai ta
và nhồi ta vào trong cùng hòn bột
 
nỗi đau sẽ rơi trên khuôn mặt khác
và trăng tròn sẽ chiếu sáng cho ta
nhắc rằng mùa xuân đau thương đã hết.
 
Soneto 61
 
Trajo el amor su cola de dolores,
su largo rayo estático de espinas
y cerramos los ojos porque nada,
porque ninguna herida nos separe.
 
No es culpa de tus ojos este llanto:
tus manos no clavaron esta espada:
no buscaron tus pies este camino:
llegó a tu corazón la miel sombría.
 
Cuando el amor como una inmensa ola
nos estrelló contra la piedra dura,
nos amasó con una sola harina,
 
cayó el dolor sobre otro dulce rostro
y así en la luz de la estación abierta
se consagró la primavera herida.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...