Soneto 25

 


SONETO 25
 
Trước khi yêu em, anh chẳng có gì riêng
anh ngập ngừng qua đường và mọi thứ
không có tên và không hề ý nghĩa
thế giới chỉ là không khí, và anh trông.
 
Anh biết ngôi nhà tro bụi đầy phòng
những đường hầm chỉ có trăng làm chủ
những nhà kho chỉ nói lời từ giã
câu hỏi vùi trong cát, cứ khăng khăng.
 
Tất cả trống rỗng, chết chóc, lặng câm
tất cả bị bỏ rơi và mục nát
mọi thứ trở nên xa lạ vô cùng
 
tất cả thuộc về ai đấy dửng dưng
đến khi vẻ đẹp của em giản dị
làm giàu mùa thu bằng món quà em.
 
Soneto 25
 
Antes de amarte, amor, nada era mío:
vacilé por las calles y las cosas:
nada contaba ni tenía nombre:
el mundo era del aire que esperaba.
 
Yo conocí salones cenicientos,
túneles habitados por la luna,
hangares crueles que se despedían,
preguntas que insistían en la arena.
 
Todo estaba vacío, muerto y mudo,
caído, abandonado y decaído,
todo era inalienablemente ajeno,
 
todo era de los otros y de nadie,
hasta que tu belleza y tu pobreza
llenaron el otoño de regalos.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...