Soneto 65

 


SONETO 65
 
Matilde, em đâu rồi? Không hiểu được
phía sau cà vạt, bên trên trái tim
như có vật gì đâm vào xương sườn
chỉ tại vì em đột nhiên biến mất.
 
Cần ánh sáng từ năng lượng của em
anh dõi theo em với niềm hy vọng
anh nhìn ngôi nhà thiếu em trống vắng
ô cửa sổ trông thảm hại vô cùng.
 
Trần nhà cũng lắng nghe trong lặng im
mưa ngày xưa rơi trên cành không lá
thơ của anh bị đêm tối giam cầm
 
anh chờ em như ngôi nhà cô đơn
em hãy quay về, niềm đau hãy đuổi.
Còn nếu không, cửa sổ vẫn đau buồn.
 
Soneto 65
 
Matilde, dónde estás? Noté, hacia abajo,
entre corbata y corazón, arriba,
cierta melancolía intercostal:
era que tú de pronto eras ausente.
 
Me hizo falta la luz de tu energía
y miré devorando la esperanza,
miré el vacío que es sin ti una casa,
no quedan sino trágicas ventanas.
 
De puro taciturno el techo escucha
caer antiguas lluvias deshojadas,
plumas, lo que la noche aprisionó:
 
y así te espero como casa sola
y volverás a verme y habitarme.
De otro modo me duelen las ventanas.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...