Soneto 62

 


SONETO 62
 
Khổ thân anh, khổ hai đứa chúng mình
chúng mình chỉ muốn yêu nhau mãi mãi
nhưng có nhiều thứ bệnh trên môi ấy
anh và em, hai đứa bị nhiễm trùng.
 
Chúng mình đã hôn nhau cả trăm lần
nụ hôn ta như bánh mì bí mật
chúng đơn giản nhưng mà lòng ghen ghét
thù hận chui vào cửa sổ nhà em.
 
Ta ghét những kẻ không hề yêu tình
họ muốn yêu nhưng mà không yêu được
như ghế trong phòng mong kẻ ngồi lên
 
nhưng sẽ đến lúc rơi xuống tro tàn
và khuôn mặt đáng sợ mà họ có
thù hận sẽ đi vào buổi hoàng hôn.
 
Soneto 62
 
Ay de mí, ay de nosotros, bienamada,
sólo quisimos sólo amor, amarnos,
y entre tantos dolores se dispuso
sólo nosotros dos ser malheridos.
 
Quisimos el tú y yo para nosotros,
el tú del beso, el yo del pan secreto,
y así era todo, eternamente simple,
hasta que el odio entró por la ventana.
 
Odian los que no amaron nuestro amor,
ni ningún otro amor, desventurados
como las sillas de un salón perdido,
 
hasta que se enredaron en ceniza
y el rostro amenazante que tuvieron
se apagó en el crepúsculo apagado.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...