Soneto 21

 


SONETO 21
 
Bằng đôi môi em hãy nói về tình
cho anh quên những mùa xuân ly biệt
bàn tay đau, bàn tay anh quên hết
anh chỉ cần nụ hôn của người thương.
 
Em hãy che ánh sáng bằng mùi hương
và đóng cửa của em bằng mái tóc
nếu anh thức dậy và anh khóc lóc
vì trong mơ, anh – đứa trẻ lạc đường
 
tìm bàn tay em trong chiếc lá đêm
trong đống lúa mì anh ôm bóng tối
bỗng tìm ra những chiếc bóng hân hoan.
 
Em thân yêu, xung quanh đều bóng đêm
em đồng hành cùng anh trong giấc mộng
khi nào thì trời mới sáng vậy em.
 
Soneto 21
 
Oh que todo el amor propague en mí su boca,
que no sufra un momento más sin primavera,
yo no vendí sino mis manos al dolor,
ahora, bienamada, déjame con tus besos.
 
Cubre la luz del mes abierto con tu aroma,
cierra las puertas con tu cabellera,
y en cuanto a mí no olvides que si despierto y lloro
es porque en sueños sólo soy un niño perdido
 
que busca entre las hojas de la noche tus manos,
el contacto del trigo que tú me comunicas,
un rapto centelleante de sombra y energía.
 
Oh, bienamada, y nada más que sombra
por donde me acompañes en tus sueños
y me digas la hora de la luz.
 

Soneto 20

 


SONETO 20
 
Người xấu ơi, ngon lành như hạt dẻ
người đẹp ơi – em ngọn gió ban mai
miệng của em như miệng của hai người
nụ hôn em ngọt ngào như dưa hấu.
 
Người xấu ơi, ngực giấu ở đâu em?
Như lúa đựng đầy trong hai chiếc cốc.
Anh muốn nhìn hai vầng trăng trên ngực
hai tòa tháp cao em có chủ quyền.
 
Trước vẻ đẹp em biển cũng lặng im
em là hoa, em là ngôi sao sáng
ngọn sóng tình trên cơ thể của em
 
tôi yêu vòng eo thon thả gọn gàng
tôi yêu em vì nếp nhăn trên trán
yêu em như ánh sáng, như bóng đêm.
 
Soneto 20
 
Mi fea, eres una castaña despeinada,
mi bella, eres hermosa como el viento,
mi fea, de tu boca se pueden hacer dos,
mi bella, son tus besos frescos como sandías.
 
Mi fea, dónde están escondidos tus senos?
Son mínimos como dos copas de trigo.
Me gustaría verte dos lunas en el pecho:
las gigantescas torres de tu soberanía.
 
Mi fea, el mar no tiene tus uñas en su tienda,
mi bella, flor a flor, estrella por estrella,
ola por ola, amor, he contado tu cuerpo:
 
mi fea, te amo por tu cintura de oro,
mi bella, te amo por una arruga en tu frente,
amor, te amo por clara y por oscura.
 

Soneto 19

 


SONETO 19
 
Khi bọt biển Isla Negra làm ướt em
bọt muối xanh, dưới mặt trời thành trắng
anh đứng nhìn một con ong bay lượn
ghé xuống mật ong của vũ trụ mình.
 
Nó bay qua bay lại rất chuyên cần
đậu lên hoa rồi vù vù cất cánh
nó khao khao lên vòng eo thanh mảnh
chích nọc độc bằng vết cắn của mình.
 
Nó giống như quả cam, như cầu vồng
như chiếc máy bay nhỏ nhoi trên cỏ
cất cánh ngay từ tiếng vọng đầu tiên
 
còn em bước ra khỏi biển, trần truồng
trở lại thế giới mặt trời và muối
bóng em trên cát như một thanh gươm.
 
Soneto 19
 
Mientras la magna espuma de Isla Negra,
la sal azul, el sol en las olas te mojan,
yo miro los trabajos de la avispa
empeñada en la miel de su universo.
 
Va y viene equilibrando su recto y rubio vuelo
como si deslizara de un alambre invisible
la elegancia del baile, la sed de su cintura,
y los asesinatos del aguijón maligno.
 
De petróleo y naranja es su arco iris,
busca como un avión entre la hierba,
con un rumor de espiga vuela, desaparece,
 
mientras que tú sales del mar, desnuda,
y regresas al mundo llena de sal y sol,
reverberante estatua y espada de la arena.
 

Soneto 17

 


SONETO 17
 
Anh không yêu em như đá hoàng ngọc, hoa hồng
hoặc vẻ đẹp truyền lửa của hoa cẩm chướng
anh yêu em như những bóng đêm bí ẩn
cần yêu nhau giữa bóng tối với linh hồn.
 
Yêu em như cây cỏ không nở hoa tưng bừng
mà giấu ở trong mình ánh sáng từ hoa ấy
nhờ tình yêu của em mà mùi hương thức dậy
từ mặt đất rồi sống như bóng tối ở trong anh.
 
Anh yêu em mà không biết khi nào, ở đâu
yêu em không vấn đề, thẳng thừng, không kiêu hãnh
vì không biết rằng yêu em thì anh phải làm sao
 
thành ra khi em đang ở gần hay ở xa xôi
anh vẫn cảm nhận bàn tay của em trên ngực
và anh khép lại mắt em bằng giấc mơ này.
 
Soneto 17
 
No te amo como si fueras rosa de sal, topacio
o flecha de claveles que propagan el fuego:
te amo como se aman ciertas cosas oscuras,
secretamente, entre la sombra y el alma.
 
Te amo como la planta que no florece y lleva
dentro de sí, escondida, la luz de aquellas flores,
y gracias a tu amor vive oscuro en mi cuerpo
el apretado aroma que ascendió de la tierra.
 
Te amo sin saber cómo, ni cuándo, ni de dónde,
te amo directamente sin problemas ni orgullo:
así te amo porque no sé amar de otra manera,
 
sino así de este modo en que no soy ni eres,
tan cerca que tu mano sobre mi pecho es mía,
tan cerca que se cierran tus ojos con mi sueño.
 

Soneto 11


 

SONETO 11
 
Anh khát khao giọng nói, bờ môi, mái tóc em
Anh lang thang trên phố, đói khát và im lặng
Bánh không nuôi được anh, bình minh làm anh chán
Anh chỉ tìm kiếm âm thanh của bước chân em.
 
Anh khao khát tiếng cười sắc ngọt của em
Và bàn tay có màu của lúa mì sắp thu hoạch
Và móng tay của em như viên đá màu hơi nhạt
Muốn nuốt làn da em như một quả hạnh nhân.
 
Anh muốn nuốt tia sáng trong vẻ đẹp đáng yêu
Sống mũi cao trên gương mặt của em kiêu hãnh
Muốn nuốt cái bóng thoáng qua ở giữa bờ mi.
 
Anh đói khát lang thang tìm kiếm sự trả thù
Anh đi tìm em, tìm con tim em nóng bỏng
Như con báo một mình trên hoang mạc Quitratue.
 
Soneto 11
 
Tengo hambre de tu boca, de tu voz, de tu pelo
y por las calles voy sin nutrirme, callado,
no me sostiene el pan, el alba me desquicia,
busco el sonido líquido de tus pies en el día.
 
Estoy hambriento de tu risa resbalada,
de tus manos color de furioso granero,
tengo hambre de la pálida piedra de tus uñas,
quiero comer tu piel como una intacta almendra.
 
Quiero comer el rayo quemado en tu hermosura,
la nariz soberana del arrogante rostro,
quiero comer la sombra fugaz de tus pestañas
 
y hambriento vengo y voy olfateando el crepúsculo
buscándote, buscando tu corazón caliente
como un puma en la soledad de Quitratúe.
 

Soneto 6

 


SONETO 6
 
Tôi chặt cành cây khi lạc trong rừng
tiếng thì thầm trên đôi môi khao khát
có lẽ đó là cơn mưa đang khóc
hay tiếng chuông, hay nức nở con tim.
 
Một cái gì dường như rất xa xăm
dường như bị chôn sâu trong lòng đất
một tiếng khóc bị mùa thu che khuất
bằng màn sương trải rộng giữa không trung.
 
Nhưng tỉnh dậy từ giấc mộng của rừng
cành cây dẻ gần bên tôi đang hát
lý trí của tôi tràn ngập mùi hương
 
như gốc rễ tôi bỏ lại đang tìm
vùng đất cùng tôi suốt thời thơ ấu
và tôi đứng yên hít thở mùi hương.
 
Soneto 6
 
En los bosques, perdido, corté una rama oscura
y a los labios, sediento, levanté su susurro:
era tal vez la voz de la lluvia llorando,
una campana rota o un corazón cortado.
 
Algo que desde tan lejos me parecía
oculto gravemente, cubierto por la tierra,
un grito ensordecido por inmensos otoños,
por la entreabierta y húmeda tiniebla de las hojas.
 
Pero allí, despertando de los sueños del bosque,
la rama de avellano cantó bajo mi boca
y su errabundo olor trepó por mi criterio
 
como si me buscaran de pronto las raíces
que abandoné, la tierra perdida con mi infancia,
y me detuve herido por el aroma errante.
 

Soneto 5

 


SONETO 5
 
Đừng chạm vào đêm, không khí, bình minh
chỉ đất đai nuôi những gì tốt đẹp
táo đang xanh tốt nhờ nguồn nước sạch
và đất đai màu mỡ của quê em.
 
Từ Quinchamalí sinh ra đôi mắt em
đến Frontera tạo bàn chân em đấy
em là đất đen mà anh biết tới
giữa hai chân em anh thấy mùa màng.
 
Anh quên nụ hôn trước khi yêu em
em là người Araucana, em có biết
con tim anh nhớ cái miệng của em
 
anh lảo đảo trên đường như bị thương
cho đến khi hiểu rằng anh tìm thấy
vùng đất mình có núi lửa, những nụ hôn.
________________
*Quinchamalí là thị trấn ở Ñuble, Biobío, Chilê; La Frontera là vùng địa lý xung quanh sông Biobío.
 
Soneto 5
 
No te toque la noche ni el aire ni la aurora,
sólo la tierra, la virtud de los racimos,
las manzanas que crecen oyendo el agua pura,
el barro y las resinas de tu país fragante.
 
Desde Quinchamalí donde hicieron tus ojos
hasta tus pies creados para mí en la Frontera
eres la greda oscura que conozco:
en tus caderas toco de nuevo todo el trigo.
 
Tal vez tú no sabías, araucana,
que cuando antes de amarte me olvidé de tus besos
mi corazón quedó recordando tu boca,
 
y fui como un herido por las calles
hasta que comprendí que había encontrado,
amor, mi territorio de besos y volcanes.
 

Soneto 4

 


SONETO 4
 
Em còn nhớ một khe núi thất thường
nơi có mùi hương làm thơm nhức mũi
theo dòng thời gian lông chim thay đổi
chim từ từ mặc quần áo mùa đông.
 
Còn nhớ quà tặng từ đất đai mình
mùi hương hắc nồng, bùn đất vàng óng
cỏ dại mọc trên rễ cây điên loạn
gai chỉa lên trời như những thanh gươm.
 
Em còn nhớ thứ em mang theo mình
một chùm bóng và nước trong im lặng
như đá trên bờ bọt nước trùm lên.
 
Như không bao giờ và như thường xuyên
ta về nơi không có gì mong đợi
và ta tìm ra những thứ chờ mong.
 
Soneto 4
 
Recordarás aquella quebrada caprichosa
a donde los aromas palpitantes treparon,
de cuando en cuando un pájaro vestido
con agua y lentitud: traje de invierno.
 
Recordarás los dones de la tierra:
irascible fragancia, barro de oro,
hierbas del matorral, locas raíces,
sortílegas espinas como espadas.
 
Recordarás el ramo que trajiste,
ramo de sombra y agua con silencio,
ramo como una piedra con espuma.
 
Y aquella vez fue como nunca y siempre:
vamos allí donde no espera nada
y hallamos todo lo que está esperando.
 

Soneto 3

 


SONETO 3
 
Tình nghiệt ngã, hoa tím mọc đầy gai
giữa niềm đam mê và bao nỗi khổ
ngọn giáo lên ngôi bằng cơn thịnh nộ
con đường nào dẫn em đến hồn tôi?
 
Tại sao đốt lên ngọn lửa hở người
vào chiếc lá trên đường tôi lạnh lẽo?
Chỉ đường cho em là hoa là đá?
Làn khói nào chỉ em đến nhà tôi?
 
Quả thật sau đêm lạnh lẽo kinh hoàng
bình minh đã rót đầy trên ly rượu
mặt trời lên và sương khói đã tan
 
tình nghiệt ngã vây lấy tôi không ngừng
cho đến khi buộc bằng gai và kiếm
mở ra con đường cháy bỏng trong tim.
 
Soneto 3
 
Áspero amor, violeta coronada de espinas,
matorral entre tantas pasiones erizado,
lanza de los dolores, corola de la cólera,
por qué caminos y cómo te dirigiste a mi alma?
 
Por qué precipitaste tu fuego doloroso,
de pronto, entre las hojas frías de mi camino?
Quién te enseñó los pasos que hasta mí te llevaron?
Qué flor, qué piedra, qué humo mostraron mi morada?
 
Lo cierto es que tembló la noche pavorosa,
el alba llenó todas las copas con su vino
y el sol estableció su presencia celeste,
 
mientras que el cruel amor me cercaba sin tregua
hasta que lacerándome con espadas y espinas
abrió en mi corazón un camino quemante.
 

Soneto 2

 


SONETO 2
  
Bao nhiêu con đường dẫn đến nụ hôn
cho kẻ lữ hành trên đường cô độc!
Những con tàu dưới trời mưa tiếp tục.
Mùa xuân chưa về trên đất Taltal*.
 
Nhưng ta bên nhau, có em bên anh
ta bên nhau – từ cây cho đến gốc
ta bên nhau – với mùa thu, với nước
chỉ ta bên nhau – hai đứa chúng mình.
 
Hãy nghĩ xem, có biết bao viên đá
bị cuốn theo dòng nước sông Boroa
bao nhiêu người bị đoàn tàu chia rẽ
 
ta chỉ cần yêu nhau – em và anh
như biết bao đàn ông và phụ nữ
trên mặt đất, như hoa được gieo trồng.
_______________
*Taltal – thành phố ở tỉnh Antofagasta, Chilê; Boroa – con sông ở thành phố Boroa, Araucanía, Chilê.
 
Soneto 2
 
Amor, cuántos caminos hasta llegar a un beso,
qué soledad errante hasta tu compañía!
Siguen los trenes solos rodando con la lluvia.
En Taltal no amanece aún la primavera.
 
Pero tú y yo, amor mío, estamos juntos,
juntos desde la ropa a las raíces,
juntos de otoño, de agua, de caderas,
hasta ser sólo tú, sólo yo juntos.
 
Pensar que costó tantas piedras que lleva el río,
la desembocadura del agua de Boroa,
pensar que separados por trenes y naciones
 
tú y yo teníamos que simplemente amarnos,
con todos confundidos, con hombres y mujeres,
con la tierra que implanta y educa los claveles.
 

100 Sonnê Tình Yêu. Soneto 1

 


100 Soneto Tình Yêu - Cien Sonetos de Amor

SONETO 1
 
Matilde, tên hoa, đá, rượu vang
từ đất sinh ra và còn mãi mãi
với tên này ánh bình minh thức dậy
và mùa hè với ánh sáng của chanh.
 
Những con tàu gỗ mang cái tên em
và quay cuồng trong màu xanh đám lửa
những chữ cái như dòng sông bão tố
chảy vào con tim hóa đá của anh.
 
Tên này sinh ra dưới một cây nho
như cánh cửa đường hầm chưa biết đến
vào hương thơm của thế giới say sưa!
 
Chinh phục anh bằng đôi môi cháy bỏng
nếu em muốn – bằng đôi mắt của đêm
nhưng mà thôi, để anh vào giấc mộng.
 
Soneto 1
 
Matilde, nombre de planta o piedra o vino,
de lo que nace de la tierra y dura,
palabra en cuyo crecimiento amanece,
en cuyo estío estalla la luz de los limones.
 
En ese nombre corren navíos de madera
rodeados por enjambres de fuego azul marino,
y esas letras son el agua de un río
que desemboca en mi corazón calcinado.
 
Oh nombre descubierto bajo una enredadera
como la puerta de un túnel desconocido
que comunica con la fragancia del mundo!
 
Oh invádeme con tu boca abrasadora,
indágame, si quieres, con tus ojos nocturnos,
pero en tu nombre déjame navegar y dormir.
 
 

Bài thơ đầu tiên của tôi

      TÔI XIN THÚ NHẬN RẰNG TÔI ĐÃ SỐNG  (Confieso que he vivido) Bài thơ đầu tiên của tôi Bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện về các loài chim. Tr...